Bà Ngoại- NGƯỜI BẠN THÂN THIẾT NHẤT

Bà ngoại em năm nay đã 86 tuổi nhưng bà rất khỏe mạnh và sống vui vẻ. Bà có 6 người con trai và 6 người con gái. Mẹ em là con út trong gia đình lớn này. Ngoại sống chung với gia đình em được 14 năm từ lúc em mới chào đời. Trong số những đứa cháu của mình, bà ngoại cưng em nhất, vì em hiểu rất rõ sở thích của ngoại, từ món ăn đến các bài hát và những bộ phim ngoại thường xem. Từ nhỏ, ngoại đã dạy em phải biết khoanh tay chào người lớn cho lễ phép. Phải biết tôn trọng mọi người bất kể người đó lớn hay nhỏ, giàu hay nghèo. 

Một điều mà ngoại thường xuyên nhắc nhở là phải luôn biết quý trọng những gì mình đang có, không nên đòi hỏi quá nhiều và không nên phung phí. Không những thế, ngoại còn nhắc em phải biết làm phước giúp đỡ người nghèo. Nghe lời bà, khi gặp những người nghèo, trẻ lang thang, em thương cho họ ít tiền. Ngoại thường dạy dỗ em, nhưng ngoại cũng là người chịu lắng nghe và chia sẻ tâm sự của em, lúc em bị ba mẹ rầy, khi hờn giận với bạn bè, khi không đạt được điều gì đó… Em thật may mắn vì có bà ngoại ở bên cạnh vì ngoại giống như người bạn thân thiết của em, là cô giáo dạy em điều hay lẽ phải. Em hy vọng ngoại sẽ sống mãi để nhìn thấy đứa cháu cưng của mình thành công trong tương lai là trở thành một bác sĩ giỏi.

Hồ Hạ Lan- Lớp 12

Z

Bài học từ lò bánh mì

Ba mẹ em làm chung ở một lò bánh mì tại Endeavour Hills Shopping Centre. Những ngày đầu khởi nghiệp, ba mẹ phải làm từ sáng đến nửa đêm, rất mệt mỏi. Nhưng hiện tại, sau 9 năm không ngừng cố gắng, ba mẹ đã có thêm nhiều người giúp việc và gia đình em có nhiều thời gian ở bên nhau hơn.

Ba biết làm tất cả các loại bánh mì, bánh ngọt, bánh pie. Làm xong công việc ở lò bánh, ba về nhà chăm sóc em và em trai. Mẹ em phụ trách việc bán bánh tại cửa hàng và bà cũng biết làm bánh. Mỗi sáng mẹ thức dậy sớm để làm công việc nhà trước khi đi làm. Tại lò bánh, mẹ phải làm việc liên tục ít khi được nghỉ ngơi.

Vào những ngày nghỉ, em và em trai thường đến lò giúp ba mẹ, làm việc ở đó em học được rất nhiều điều. Học cách làm vui lòng những người khách lạ để họ trở lại mua bánh lần sau. Học được cách qúy trọng từng đồng tiền lẻ mình kiếm được. Và quan trọng nhất em học được cách chia sẻ với ba mẹ những khó khăn vất vả trong công việc thường ngày.

Công việc ở lò bánh của gia đình em rất vất vả, và cũng không phải là một công việc sang trọng nhưng chúng em rất thích nó, bởi vì từ lò bánh này, cuộc sống của gia đình em ngày một tốt hơn.

Hà Đỗ Quyên (Lớp 12)

Z

Hành Trình Tìm Tự Do

Chào quý độc giả!
Nhân dịp 42 năm kỷ niệm của người Việt mình đi tìm tự do vào những năm 1975 và sau đó, tôi đây rất vinh dự để chia sẻ với các bạn về cuộc hành trình đầy gian nan và khổ cực ấy của họ. Đối với thế hệ trẻ sau này, chắc hẳn không biết rõ về những khó khăn mà ông bà cha mẹ đã phải trải qua đúng không? Tôi thì rất may mắn được học từ sách vở, thầy cô giáo và gia đình kể lại vì thế tôi xin mời các bạn cùng tôi tìm hiểu sâu hơn nữa nhé.

Các bạn hiện giờ chắc đang thắc mắc lý do tại sao người Việt ta lại phải bỏ nước ra đi? Đó là vì do chế độ giáo điều và độc tài của cộng sản bóp nghẹt những giá trị chân chính của con người và các cán bộ miền Bắc Việt Nam vào để thành lập một giai cấp mới, nắm trong tay quyền điều hành, vật chất và trí tuệ. Ngoài ra thì những chính sách nông, công, thương sai lầm của nhà nước làm cho người dân phải sống trong sự nghèo đói, khổ cực và không thấy
được tương lai. Chính vì thế họ phải đi tìm tự do bằng cách di dân vượt biên qua những nước khác.

Theo như tôi được học và biết thì đợt di cư tị nạn gồm có bốn đợt. Đợt thứ nhất là di tản gồm có hơn 130 ngàn người Việt bỏ nước ra đi. trong số đó thì khoảng nửa là quân nhân, công chức của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa và những người mà có liên hệ đến Hoa Kỳ. Những người còn lại thì rời nước bằng tàu chiến, phi cơ quân sự và tàu bè. Đợt thứ hai là đợt vượt biển được bằt đầu vào năm 1977, đợt ấy gồm có khoảng hơn 100 ngàn người trốn khỏi Việt Nam. Đối với đợt thứ ba thì gồm có đến gần 300 ngàn người nhưng trong số đó đa phần là người Việt gốc Hoa, đó là vì do họ đa phần là người của cuộc chiến giữa Việt Nam và Trung Quốc. Cuối cùng là đợt đoàn tụ gia đình, với đợt này Liên Hiệp quốc của hơn 70 nước chấp nhận để giải quyết hơn 100,000 thuyền nhân Việt Nam đang trong các trại tị nạn.

Nhưng đối với cuộc hành trình vượt biên thì người Việt ta chọn hai con đường, đó là đi bằng đường bộ hoặc là đường thủy. Người Việt mình đã phải gặp biết bao nhiêu là nguy hiểm, nào là tàu chìm xuống biển rồi bị cá mập ăn thịt, hải tặc cướp bóc và hãm hiếp v.v… đó là một số nguy hiểm được nêu ra lúc đi vượt biển. Có một câu chuyện mà tôi được kể lại mà ai nấy trước khi ra đi là “một là con nuôi má, hai là má nuôi con và ba là con nuôi cá”. Ý nghĩa của câu này muốn nói lên là ai ai cũng phải trải qua một trong ba trường hợp này và với vượt biển, là khi ta đi bằng đường bộ, và những nguy hiểm cho những người đó là bị hải tặc hãm hiếp, thú dữ ăn thịt, v. v… Có lúc vì quá đói khát mà không tìm được gì để ăn thì người thân trong gia đình phải đành ăn thịt người để có thể kéo dài thời gian sống sót. Nói chung thì ôngbà  cha mẹ ta qua đến một nườc khác bây giờ thì cũng phải qua biết bao nhiêu là trắc trở mà không ai có thể hiểu được bằng họ.

Kể từ năm 1975, hiện nay ở khắp thế giới đều có người Việt Nam như Hoa Kỳ, Úc, Pháp, Tây Đức, Bỉ Hòa Lan, Thuy Sĩ, Đan Mạch, Na Uy, Anh Cát Lợi, Tân Tây Lan, v.v… Với sự kiên trì, bàn tay khéo léo và kèm với trí óc thông minh thì người Việt ta đã thành công trong nhiều lĩnh vực, nào là chính trị, thương mại, con cái, cộng đồng và tôn giáo.

Để tóm tắt lại bài viết thì tôi đây phải nói cuộc hành trình tìm tự do của người Việt nam đã làm cho tôi phục họ nhiều hơn vì những gì họ đã trải qua, có thể cũng là bài học để cho thế hệ sau này phải biết phấn đấu và nổ lực cho dù con đường ấy rất là gian nan biết bao nhiêu nhưng chúng ta không thể bỏ cuộc.

Cám ơn quý độc giả

Mai Phượng (Lớp 12)

Z

Bài phát biểu của học sinh lớp 12

Kính thưa Thầy Hiệu trưởng, Thầy Hiệu phó và qúy Thầy Cô giáo,
Kính thưa Ông Hội trưởng hội phụ huynh và các bậc phụ huynh,
Các bạn và các em học sinh Trường Việt ngữ Springvale thân mến,

Hôm nay, em rất vinh dự và hãnh diện được đại diện cho các bạn học sinh Trường Việt Ngữ Springvale lên đây phát biểu cảm tưởng. Năm học 2017 đã kết thúc, mang theo cho em rất nhiều kỷ niệm đáng yêu và khó quên tại trường này cùng Thầy Liêm và các bạn học sinh lớp 12.

Trước tiên thì em xin thay mặt cho tất cả các bạn học sinh lớp 12 nói riêng và toàn thể các bạn học sinh Trường Việt Ngữ Springvale nói chung, xin được chân thành gởi lời cảm ơn, tri ân đến Thầy Hiệu trưởng, Thầy Hiệu phó cùng toàn thể các Thầy Cô giáo của trường Việt ngữ Springvale đã dạy dỗ và hổ trợ cho chúng em suốt năm học qua..

Kế tiếp, chúng con xin gởi lời cám ơn đến các bậc ông bà, cha mẹ đã bỏ biết bao nhiêu thời gian và công sức để đưa đón con em đi học tiếng Việt, cũng như khuyến khích, thúc đẩy con em siêng năng, chăm chỉ học tiếng Việt.

Các em học sinh lớp nhỏ, chúng ta đã từng nghe câu “Tiếng Việt còn, người Việt còn.” Anh muốn dành thời gian ngắn này để nói chuyện với các em về câu này, nhưng trước khi bắt đầu, Anh muốn hỏi các em một câu hỏi mà Anh đề nghị các em nên suy nghĩ thật kỷ. Đó là: “Tại sao mình cần phải học tiếng Việt dù biết tiếng Anh ở nước Úc này đã đủ rồi, phải không?” Các em có hiểu câu này muốn nói lên điều gì không? Theo Anh được Thầy Cô giáo dạy: “ Mình là người Việt Nam, thì mình phải biết tiếng Việt và phải học hỏi cũng như giữ gìn các truyền thống văn hóa của Tổ tiên mình để lại”. Sau này học sinh chúng ta sẽ là thế hệ mới tiếp tục truyền thừa nền văn hóa Việt Nam tại hải ngoai. Anh hy vọng các em phải tự hào mình là người Việt và nhận thấy tầm quan trọng của việc gìn giữ phong tục tập quán Việt Nam ở nước Úc này. Chúng ta không bao giờ quên nguồn cội của mình.

Các bạn lớp 12 thân mến, bây giờ chúng ta phải chia tay rồi. Thông nhận thấy là hầu hết lớp chúng ta ai cũng đều có tài năng, đặc điểm nổi bật và riêng biệt của bản thân mỗi người. Thông tin chắc các bạn sẽ thành công trên đường học vấn và tương lai của các bạn, nhưng quan trọng nhất chúng ta phải là người có đạo đức tốt, đóng góp nhiều cho xã hội và sẽ luôn là niềm hãnh diện của Cộng đồng người Việt tại hải ngoại các bạn nghe.

Sau cùng, thay mặt toàn thể học sinh Trường Việt ngữ Springvale, em xin kính chúc quí vị quan khách, Ban Giám hiệu cùng toàn thể Thầy Cô giáo luôn được nhiều sức khoẻ và an lành.

Xin chân thành cám ơn.

Trương Nguyễn Trí Thông (Lớp 12)